Cách tốt nhất khi đang đau trĩ tất nhiên là tìm ngay đến thầy thuốc chuyên khoa hậu môn. Nhưng không phải ai cũng có thể nhanh chân đến thế, nhất là khi đang đứng không xong mà ngồi càng khổ.
Nếu xét về mặt cơ chế bệnh lý thì hiện tượng viêm tấy sinh đau, làm
ngứa ngáy nơi khó gãi bao giờ cũng gắn liền với 3 yếu tố bệnh lý: Tăng
áp lực trong khung chậu do hậu quả của táo bón lâu ngày; lượng máu lưu thông trong mạng lưới tĩnh mạch hậu môn chậm
hơn bình thường phần vì máu đậm đặc, phần vì tĩnh mạch bị viêm trước
đó; phản ứng viêm tấy và dị ứng cho sự hiện diện của chất xuất tiết
trong vùng trực tràng.
Nói thế không có nghĩa là chịu thua ngay. Đời của người bị trĩ chắc
chắn sẽ bớt là bể khổ nếu có cách nào cải thiện chức năng co bóp của đại
tràng để đừng táo bón; gia tăng mức độ lưu thông trong tĩnh mạch bằng
cách vừa giữ cho máu loãng vừa chống co thắt mạch máu trong vùng hội âm;
cắt cơn đau do ruột co thắt và kháng viêm trên trực tràng.
Muốn thế, bệnh nhân cần uống nhiều nước hơn người khác (tối thiểu 2,5
lít/ngày, chia ra 6-8 lần, nếu được 3/4 nước khoáng loại có nhiều kalium
và 1/4 nước trái cây càng tốt) để khung ruột vừa không thiếu nước vừa
đủ sinh tố. Bên cạnh đó, nên ăn vặt nhiều lần trong ngày với trái cây
sấy khô có tác dụng nhuận trường (như táo, mơ, đu đủ...); tăng lượng rau
có nhiều chất nhầy (như rau dền, rau diếp cá) và mễ cốc có nhiều dầu
béo (như mè đen) trong khẩu phần thường ngày; uống nước nấm đông cô và
nấm mèo theo tỉ lệ 1/1, chia ra uống trong ngày để tận dụng hoạt chất
chống đau và giữ máu loãng của nấm; ăn cơm gạo lứt vài ngày.
Mặt khác, nạn nhân cần giảm tối đa bánh mì, cơm tấm, bánh ngọt và
sô-cô-la (không chỉ vì các món này gây táo bón mà vì tăng phản ứng ngứa hậu môn); tránh nước ngọt có gas để đừng tăng áp lực trong khung ruột; cữ tuyệt đối món ăn nào đã gây dị ứng ngoài da trước đó.
Có
nhiều cách ăn uống cho người bệnh trĩ như vừa mô tả, nhưng nếu phải
chọn một giải pháp hàng đầu khi đang đau thì lại là uống nước. Nhiều
người đúng lý đã không bị trĩ nếu có thói quen uống nước cho đủ. Khó
nhưng không bao giờ quá muộn để thay đổi thói quen bất lợi cho sức khỏe,
trừ khi bệnh nhân không muốn.
Đăng nhận xét